11/3/13

9x pro là phải biết over night

Có rất nhiều cô bé, cậu bé luôn tự hào  mình là  dân 9x. Tất nhiên phải là 9x “Pro”. Để xứng tầm “Pro”, 9x phải  biết cắn  kẹo, phải biết xài hàng hiệu, phải biết over night, phải có  “hàng” ôm eo  mỗi khi lượn phố…
Gần 2 giờ  sáng, tôi đang ngủ mê mệt thì “chú dế” reo  vang, điện thoại vào giờ này  thường lành ít dữ nhiều, không thằng bạn  đánh nhau thì cô bạn bị công  an giữ xe. Thậm chí còn có ai đó đột ngột  “khuất núi”… Sự việc không  như tôi tưởng, đầu dây là giọng một đứa con  nít, giới tính nữ. Nó nói  giọng như thân lắm: “Hi, anh Dũng phải không?  Ui không phải hả. Em xin  lỗi nhé, làm anh mất ngủ rồi. Mà nghe giọng  anh dễ thương ghê. Mai nếu  có hứng, em xin đền anh ly cà phê”. Tiếng  cười khúc khích rồi tiếng cúp  máy đánh rụp. Lạ thật, đêm hôm khuya  khoắt, không quen biết chỉ nhầm  máy mà cũng mời cà phê, có lộn không  đây?
Khoảng 14  giờ ngày hôm sau, số điện thoại đêm qua  lại gọi tới. Chả biết nói gì,  làm gì, tôi định bấm máy rồi lại thôi. Mấy  lần như vậy, tôi mới bắt  máy. Cô bé nói ngay: “Anh hơi bị kiêu đấy. Thế  em lại thích. Giờ em  đang cà phê 34 đường Điện Biên Phủ, nếu không bận  anh qua đây nhé”. Tôi  ậm ừ cho qua chuyện vì chả biết gặp nhau cô bé gọi  mình bằng chú hay  bác.
Một tiếng  sau, cô bé nhắn tin “Anh đến chưa”. Tôi  trả lời: “Anh chưa đến, mà em  đã biết anh tên gì, bao nhiêu tuổi đâu”.  Cô bé điện thoại lại và phá  lên cười, nghe khoái chí lắm: “Ông ngố ơi,  ba thứ đó em đâu có quan  tâm. Nghe giọng anh đã biết thuộc thế hệ “anh  hai cũ” rồi. Anh đến đi,  em gọi là bác. Đàn ông gì mà hèn thế”. Chạm tự  ái tôi đến chỗ hẹn.
Tầng hai của  quán mát lạnh, phong cách Tây, bàn ghế  nhập ngoại đắt tiền. Tôi đang  ngó nghiêng xem “nàng” ngồi ở đâu thì  chuông điện thoại đổ. Vừa rút máy  ra thì thấy một cô bé chừng 17-18  tuổi, ăn mặc hợp mốt, cầm điện thoại  vẫy tay: “Em nè, anh qua đây đi”.  Cô bé ngồi cùng một cô bạn nhí khác,  trên bàn là mấy chai Heineken và  bao Capital dùng dở. Cô bé hỏi tôi:  “Anh dùng bia nhé, ban ngày em không  thích uống rượu. Em là Hương, đây  là Ly, bọn em đều là dân 9X, đẳng cấp  Pro”. Rồi Hương nháy mắt: “Anh  còn trẻ hơn em tưởng, trông “ngầu” đấy.  Anh tên gì?”.
Sự tự nhiên  của Hương khiến cuộc nói chuyện không bị  ngượng ép. Riêng Ly, từ lúc  tôi vào đến một tiếng đồng hồ sau cũng chỉ  nghếch mắt nhìn tôi đúng một  lần, còn lại tập trung vào màn hình điện  thoại, chơi một games nào đó.
                                                    Đẳng cấp Pro là phải thế này…(ảnh minh họa, nguồn ỉnternet).
Khi biết tôi  là kiến trúc sư, Hương nói: “Nhìn điệu  bộ anh chắc toàn chúi đầu vào  bản vẽ. Bỏ ít tiền đi chơi, em sẽ “giải  ngố cho”. Trong vai một kẻ ham  chơi, tôi cố sắm mấy bộ quần áo hoa hòe,  hoa sói cho hợp cảnh. Tôi theo  Hương gần 1 tuần (Hương bỏ học từ năm lớp  9). Hương giới thiệu tôi với  bạn là “anh giai con bác”. Hương và mấy cô  bạn khi ra đường đều trang  điểm khá đậm, quần áo hàng hiệu cả “vé”, di  động cỡ chục triệu đồng.  Khi tôi tò mò chuyện tiêu xài của Hương thì bị  gạt đi: “Anh quên chuyện  tiền nong đi. Thích anh thì chơi chứ không xin  tiền của anh. Thỉnh  thoảng anh ngồi nghe em nói chuyện là được. Giờ  chúng nó chó lắm, cấm  đứa nào muốn nghe em nói. Con gái bọn em cứ chơi  xả láng mà không cần  có tiền. Trong nhóm có mấy thằng “nhà mặt phố, bố  làm to”, chúng nó ném  chục triệu một đêm không hề chớp mắt. Thằng bồ em  bị bố mẹ bắt đi du  học nước ngoài vẫn gửi tiền về cho em mỗi tháng gần  1.000 đô”.
Chơi phải… tới bến
Nhóm của  Hương thường ngủ dậy 11 giờ trưa (trừ những  đứa vẫn phải đi học), “ăn  sáng” xong đi cà phê (cỡ New Windows, Ciao,  Nắng Sài Gòn…), chơi tá lả  hoặc buôn “dưa lê”, gần tối về trình diện  “ông bà già”. Đêm lại vào các  bar F1, F3, Hồ gươm xanh, Diamond… Nhảy  nhót, cắn thuốc, uống rượu là  thứ mà lũ Pro này thích nhất, sau đó là  đua xe.
Một đêm nọ,  khoảng 22 giờ 30, cả bọn tụ tập trên sàn  nhảy của khách sạn D. ở gần  cổng vườn bách thú. Trong ánh sáng lờ mờ và  tiếng nhạc gầm rú như máy  bay phản lực, tôi thấy hơn chục cô cậu, đa số  tuổi trên dưới 20, cũng  may mà có hai thằng kém tôi một hai tuổi nên  tôi thấy yên tâm hơn. Cả  lũ đang đứng ngồi lắc lư theo nhạc.
Thấy tôi  xuất hiện cùng Hương, mấy cậu liếc qua rồi  cũng chẳng thèm để ý như tôi  tưởng. Cậu tên Dũng, mặt đầy lông tơ nhưng  vẫn lộ vẻ từng trải đưa cho  tôi ly Black và gào to “Một, hai, ba…  uống”, cả bọn gào to “ Uống”. Và  những chiếc ly được dốc ngược, những  cục yết hầu chạy lên chạy xuống  phè phỡn… Dũng rút từ trong túi ra bao  thuốc 555, nhìn cách Dũng cầm  bao thuốc khác lắm, có vẻ nó như không  bình thường. Quả đúng như vậy,  khi châm lửa mùi hương ngai ngái toả theo  làn khói. Thấy mọi người đều  hút, tôi đành cầm 1 điếu, châm lửa đưa lên  miệng rồi nhả ra, dù không  hít hơi thuốc nào, người tôi vẫn có cảm giác  như lúc máy bay vừa cất  cánh. Hương bật mí với tôi: “Thuốc này được tẩm  “hàng” mới, trên thị  trường chưa có, chơi vào phê lắm. Có hôm cả bọn  thuê xe 7 chỗ, đem theo  cả bộ giàn chạy từ đây xuống Hải Phòng rồi quay  về, vừa đi vừa lắc,  phê lòi mắt”.
24 giờ, gần  nửa lũ Pro phải về vì đã hết giờ “ôn bài  ở nhà bạn”. Có mấy cô cậu  nhanh chóng rút từ trong ba lô những chiếc áo  đồng phục THPT mặc vào.  Dũng cầm chai Black thứ 3 rót đều cho cả nhóm,  nhìn tôi rồi nói: “Đẳng  cấp “Pro” là vậy đó anh ạ. Mọi người gọi bọn em  là nhóc, là chíp hôi.  Thật buồn cười, hãy nói cho tôi biết ông tiêu tiền  ở mức nào, tôi sẽ  nói cho ông biết ông ở đẳng cấp nào. Bao nhiêu tuổi  chẳng nói lên điều  gì. Đã chơi là phải tới bến”. Tờ hoá đơn thanh toán  hơn 6 triệu đồng  làm tôi phát hoảng, ngược lại khổ chủ là Cường, nhà ở  Bạch Mai vẫn cười  thản nhiên.
Ra đến cổng,  cả bọn rủ nhau đua xe tại Mỹ Đình, kẻ  thắng cuộc là một tháng “ăn  theo” không phải trả tiền. Lấy cớ đã say,  tôi khước từ. Hai ngày sau,  tôi gặp lại Hương. Cô bé kể cho tôi nghe cả  bọn đi Hải Dương hai ngày.  Tôi hỏi: “Bọn em còn ít tuổi, đi như thế bố  mẹ không quản lý à?”. Hương  trả lời: “Một số đã bỏ học, số còn lại cấm  cũng không được, đi chơi về  bị đánh là chuyện bình thường, quen rồi. Như  thằng Cường đấy, bố mẹ  đều là giám đốc, đi nước ngoài suốt, thấy nó bảo  “đi học” tối ngày nên  khen “thằng này thế mà ngoan”. Tối hôm đó Hương  dẫn tôi đến nhà T10 khu  Trung Hoà và bảo tôi đợi để lên gọi cô bạn (điện  thoại tắt máy). Gần  một giờ sau, hai cô bé mới xuống. Lúc này cả hai  mặc rất “mát mẻ”, tôi  ngạc nhiên hỏi: “Em lấy quần áo ở đâu mà thay?”.  Cô bạn nhanh nhảu:  “Bọn em thuê một căn hộ ở đây, 3 triệu một tháng, ai  thích thì ở, có  hôm trai gái cả chục đứa, rẻ hơn nhà nghỉ nhiều. Đêm nay  em ngủ ở đây.  Sao anh mắt tròn, mắt dẹt thế, 9x pro là phải biết…  over night”(?!)
Pro hay điên rồ?
Chỉ vì ngộ  nhận mình là đẳng cấp, là Pro mà không ít  9x rơi vào cảnh nghiện ngập,  bỏ học (hoặc học không ra gì), cặp bồ bịch  với những đại gia bằng tuổi  bố mình để có tiền tiêu sài. Chính Hương  từng nói với tôi: “Thực ra lần  đầu tiên em điện thoại cho anh không phải  là nhầm máy. Nhiều đêm, nhớ  thuốc không ngủ được lại lấy điện thoại ra  gọi cho các số đẹp. Thấy hay  hay thì làm quen, anh là một trong số đó.  Nhiều đứa 9x không quan  trọng bồ trẻ hay già, đôi khi già thì càng tốt,  quan trọng lại phải có  bốn bánh, phải ăn nhà hàng sang trọng. Có đứa  cũng chẳng cần tiền vì bố  mẹ nó không thiếu. Còn chuyện nhà nghỉ ư? Mấy  đứa dân chơi mà không  biết nhà nghỉ từ năm lớp 10 hả anh”.
                                  Và đây là kết cục của nhiều Pro (ảnh minh họa, …(ảnh minh họa, nguồn ỉnternet).
Tôi thấy  thương cho Hương, cho những cô bạn của  Hương mà tôi biết, họ đã đánh  mất tuổi đẹp nhất của mình chỉ vì những  danh hão. Mỗi lần nhìn Hương ăn  mặc sành điệu như các quý bà, hút thuốc,  uống rượu và văng tục… tôi  lại tự hỏi: Đây là Pro ư? Là điên rồ có lẽ  đúng hơn. Tôi thấy giận  những người mang danh là bố mẹ của chúng. Không  biết những khoản tiền  họ kiếm được có bù đắp được sự mất mát to lớn mà  con họ phải gánh chịu?
Cuộc “xâm  nhập thực tế” của tôi buộc phải dừng lại  vì một buổi tối có điện thoại  cố định từ khu vực Thanh Trì gọi vào máy  của tôi. Đầu giây bên kia là  giọng một người phụ nữ còn trẻ: “Cháu có  phải Tùng không?”, tôi xác  nhận thì chị nói tiếp: “Hương nhà cô có ở nhà  cháu không, nó đi mấy hôm  chưa về, nó để lại số điện thoại này và bảo  lên nhà anh Tùng chơi”.  Trời ơi, một người mẹ mà con gái 18 tuổi đi mấy  hôm không về mà nói cái  giọng cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Tôi  trả lời không biết và  thấy lo cho cô bé dù vẫn biết sự lo lắng của mình  là vô nghĩa.
Một tháng  sau, qua một người bạn, tôi được tin Hương  cùng hai cô bạn bị một gã họ  Sở lừa bán sang bên kia biên giới. Mọi cố  gắng tìm kiếm của gia đình  Hương và các cơ quan chức năng vẫn chưa có  kết quả…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét