30/12/13

Câu chuyện đắng lòng của anh trai có em gái đóng clip phản cảm "Anh không đòi quà"

Trở về nhà không tìm thấy Hiền, Minh đi vào phòng và đốt một điếu thuốc, trầm ngâm. Lâu rồi anh mới thấy Hà Nội về đêm. Hà Nội thật yên tĩnh và lạnh lẽo. Nghĩ lại lời ba dặn: “Mẹ đi sớm giờ đến lượt ba, con thay ba chăm sóc cho 2 đứa em nên người. Như thế ba mới yên tâm nhắm mắt được con ơi!”

Minh là con cả trong gia đình mồ côi bố mẹ. Một mình Minh nuôi 2 đứa em gái ăn học nên người. Kể từ khi bố mẹ mất tới nay cùng đã gần 10 năm rồi. Hai đứa em minh đều đã trưởng thành. Một đứa giờ là sinh viên năm thứ 3, còn một đứa đang lớp 12. Cả hai đứa đều ngoan ngoãn, xinh đẹp, giỏi giang.
Minh năm nay cũng đã 33 tuổi rồi, cũng đã trải qua một mối tình hồi sinh viên. Kết quả sau 3 năm yêu nhau của Minh là một lá thư vỏn vẹn 3 dòng chữ: “Anh và em là hai đường thẳng song song chẳng bao giờ có một điểm chung. Em có thể hiểu được quỹ đạo đường thẳng của anh. Nhưng ba mẹ em thì khác. Và em không thể làm khác được.”. Và cũng 2 tháng sau, người yêu Minh đi lấy một anh chồng giàu có.
Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
Minh tự an ủi mình bằng sự trưởng thành của hai đứa em gái. Nhưng rồi Minh đau lòng biết chừng nào khi thấy nhận được tin nhắn của người yêu cũ:”Anh Minh ran gay ngoài ngõ gần nhà em ngay. Cái Hiền nó đang cởi truồng ngoài phố đấy”. Minh luống cuống lấy xe chạy ra, sự việc quả đúng như vậy. Cái Hiền mặt bự phấn, vừa đi vừa uốn éo lột quần áo ném tứ tung. Anh chết đứng mấy giây.
Chen chúc nhanh vào đám cười đang hò reo, kẻ cười nhạo, người chụp ảnh. Minh quát lớn: “Hiền, mặc quần áo vào rồi lên xe anh chở về”. Một thằng choai choai không rõ là nam hay nữ léo nhéo: “Ơ anh ơi! Chúng em đang quay Clip Anh không đòi quà anh à”. Minh không kìm được bực tức: “Có biến đi không, tao chưa cho mày một bạt tai vì tội dụ dỗ em gái tao đấy. Biến mau”. Chưa dứt lời thì một thằng to bự, mặc áo đồng phục chạy đâu tới: “Ơ, cái ông Kim Tan ở đâu chạy ra hôi của vậy”.
Đã bực em gái lại còn thêm mấy thằng dở hơi, nói năng xằng bậy không đâu vào đâu. Minh quay sang quát Hiền: “Nhanh lên”. Hiền chỉ vội choàng cái áo khoác dài rồi lên xe.
Đi được khoảng 200m Minh vẫn còn nghe thấy tiếng lao nhao của mấy thằng loai choai: “Ơ, Hiền ơi, đã xong đâu mà về. Hiền ơi!”, “ Bực mình thật đấy, ở đâu ra cái ông Kim Tan đấy nhỉ? Hỏng bét cả việc.”
Em thực sự xin lỗi vì em không muốn nhìn thấy anh buồn
Em thực sự xin lỗi vì em không muốn nhìn thấy anh buồn
Về đến nhà Minh không nói gì mà đi vào phòng nằm. Cái Hiền lẽo đẽo theo sau, giận dỗi ra mặt: “Anh chỉ giỏi làm em mất mặt thôi à! Vì em xinh nên bọn nó mới mời em tham gia thôi đấy. Với cả em cũng chỉ muốn có chút nổi tiếng để sau này dễ kiếm việc,..”.
Nghe đến đó, Minh không thể nhịn được nữa. Anh đứng dậy cho Hiền một cái bạt tai:
- Em nghĩ thế nào mà đi làm mấy cái trò đó. Anh vất vả lo cho em ăn học, anh chỉ mong em phấn đấu, chọn cho mình một trường Đại học, một con đường đúng đắn. Đổi lại, em đi theo mấy thằng loai choai cùng lứa để đi làm cái trò xấu hổ đấy à. Em có biết, hành vi của em là tiếp tay cho những kẻ xấu, đồi bại không? Hằng ngày, có bao nhiêu vụ trẻ em bị cưỡng bức em tính được chứ. Anh không muốn em gái anh trở thành mục tiêu xấu của mấy cái trò đó. Còn em không nghe lời anh thì hãy ra khỏi nhà này đi.
Bị Minh đánh cái Hiền khóc gào lên và bỏ chạy ra khỏi nhà. Trước khi đi, nó không quên dọa dẫm Minh: “Rồi anh sẽ ân hận vì anh đánh em đó”. Minh cũng giận nên không ngăn cản nó.
Anh vào rửa mặt, mặc quần áo nghiêm chỉnh rồi thắp hương xin lỗi ba mẹ mình. Quả thực trong lòng anh vẫn tin Hiền sẽ không làm điều gì dại dột.
Bữa cơm chiều đã xong, Minh ngồi bên mâm cơm đợi Hiền về. Nhưng thời gian cứ trôi đi một cách chậm rãi không có tiếng bước chân Minh chợt lo lắng. Anh linh cảm có điều gì đó không hay xảy ra. Minh cầm máy gọi điện cho cái Hiền. Có tiếng chuông đổ nhưng Hiền không nghe máy. Anh luống cuống gọi cho My- cô em sinh viên đang đi kiến tập tận Bắc Ninh.
Anh ngồi thụp xuống giường, Hiền đã không liên lạc với My. Thế thì nó đang ở đâu. Minh nhìn đồng hồ đã 11h đêm rồi. Anh cầm vội cái áo chạy ra đường. Men theo các góc phố, chỉ có các cặp tình nhân dập dìu đèo nhau về nhà. Quán xá cùng bắt đầu dọn dẹp nghỉ ngơi.
Tiếng chuông đồng hồ điểm 12h đêm, Minh mệt nhoài ngồi ra đường. Nghĩ lại, lời Hiền nói Minh đã ân hận thật rồi, lẽ ra Minh nên nghe em giải thích thì hay hơn. Minh có thể khuyên bảo Hiền nhẹ nhàng hơn, biết đâu lại khác.
Trở về nhà không tìm thấy Hiền, Minh đi vào phòng và đốt 1 điếu thuốc, trầm ngâm. Lâu rồi anh mới nhìn thấy Hà Nội về đêm. Hà Nội về đêm thật yên tĩnh và lạnh lẽo. Nghĩ lại lời ba dặn: “Mẹ đi sớm giờ đến lượt ba, con thay ba mẹ chăm sóc cho 2 đứa em nên người. Như thế ba mới yên tâm nhắm mắt được con ơi!”. Minh mường tượng lại hình ảnh anh chở hai đứa em trên một chiếc xe đạp, những con đường trải đầy điệp vàng,….
Đang miên man hồi tưởng, Minh giật mình vì tiếng chuông tin nhắn: “Anh ơi, em xin lỗi, thực sự em không muốn làm anh buồn đâu. Em đã hiểu được những lo lắng của anh. Anh đừng buồn nữa anh nhé. Em đang đứng dưới cổng anh ra mở cửa cho em nha”.

Minh thở phào nhẹ nhõm “đúng là đứa em nông nổi” rồi cầm chìa khóa chạy nhanh xuống nhà. Ngoài trời, một cơn gió lạnh vừa thổi qua.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét